₫nhà cái vi88
nhà cái vi88-Tôi vẫn còn nhớ những ngày tháng nghèo khổ ấy, đó là những hôm nhà hết dầu lửa hoặc nước mắm mẹ hay kêu tôi đạp xe lên tiệm của ông Ba để mua về xài, ngặt nỗi nói là mua nhưng chẳng bao giờ trả tiền, nói ngắn gọn là đi mua thiếu, mỗi lần thấy mặt tôi bước vô tiệm là ông Ba hỏi trước, “mày mua có trả tiền hông đó”, lúc đó tôi xấu hổ muốn độn thổ luôn, rồi cũng ráng trả lời lí nhí như muốn năn nỉ, “ông ráng cho mẹ con thiếu ít bữa, khi nào bán dừa có tiền mẹ con đem lên trả cho ông”, lúc đó thấy mặt tôi bi kịch quá nên ổng cũng xiêu lòng mà bán, ở quê là vậy, dù trong lòng không vui nhưng vẫn bán vì tình làng nghĩa xóm, tuy nhiên ổng cũng không quên nhắc nhẹ “nhớ nói mẹ mày có tiền là đem lên trả cho tao đó nghen, để tao còn có tiền đi bổ đồ về bán thiếu cho mày tiếp”, trời đất ơi, nghe tới đó mà tôi không biết giấu cái mặt đi đâu cho đỡ mắc cỡ, chỉ biết dạ dạ rồi vọt về cho lẹ.
nhà cái vi88-Tôi vẫn còn nhớ những ngày tháng nghèo khổ ấy, đó là những hôm nhà hết dầu lửa hoặc nước mắm mẹ hay kêu tôi đạp xe lên tiệm của ông Ba để mua về xài, ngặt nỗi nói là mua nhưng chẳng bao giờ trả tiền, nói ngắn gọn là đi mua thiếu, mỗi lần thấy mặt tôi bước vô tiệm là ông Ba hỏi trước, “mày mua có trả tiền hông đó”, lúc đó tôi xấu hổ muốn độn thổ luôn, rồi cũng ráng trả lời lí nhí như muốn năn nỉ, “ông ráng cho mẹ con thiếu ít bữa, khi nào bán dừa có tiền mẹ con đem lên trả cho ông”, lúc đó thấy mặt tôi bi kịch quá nên ổng cũng xiêu lòng mà bán, ở quê là vậy, dù trong lòng không vui nhưng vẫn bán vì tình làng nghĩa xóm, tuy nhiên ổng cũng không quên nhắc nhẹ “nhớ nói mẹ mày có tiền là đem lên trả cho tao đó nghen, để tao còn có tiền đi bổ đồ về bán thiếu cho mày tiếp”, trời đất ơi, nghe tới đó mà tôi không biết giấu cái mặt đi đâu cho đỡ mắc cỡ, chỉ biết dạ dạ rồi vọt về cho lẹ.